ClockThứ Hai, 11/04/2022 21:30

Năm đó thanh xuân của chúng tôi

TTH - Thời thanh xuân tươi đẹp của chúng ta luôn có những kỷ niệm đẹp, và khi đó có những điều giấu kín trong lòng, mà đến khi đã trưởng thành, nhìn lại bỗng bật cười, tự nhủ tại sao chúng ta khờ khạo đến thế. Nhưng thanh xuân chỉ là một cơn gió thoảng qua, rồi đi biệt… Chúng tôi đã có thời thanh xuân như thế. Câu chuyện của tôi muốn kể về một cô bạn: Hoàng Anh.

Lớp chúng tôi ngày đó có 40 người. Và theo thông lệ, hôm đó chúng tôi có cuộc họp lớp. Cái nhân duyên đưa đẩy để chúng tôi ở nhiều nơi, nhiều hoàn cảnh sống cùng tụ về dưới một mái nhà chung, để 4 năm của tuổi thanh xuân trôi qua như thể là một giấc mơ với biết bao nhiêu vui buồn. Để tụ họp lại đủ 40 con người thật là điều không đơn giản, cho nên chỉ hơn 20 khuôn mặt cũng đã là quá đủ. Thời gian vậy đã 15 năm, một khoảng thời gian không dài, nhưng là khoảng thời gian để những cô sinh viên mơ mộng của chúng tôi vào đời, thực hiện giấc mộng của mình hay dở dang giấc mộng gặp nhau. Trong group trên zalo, chúng tôi nhắn tin cho nhau, và lâu lắm rồi, rất lâu, gặp nhau kể chuyện giống như cả bọn chỉ vừa mới còn ở bên nhau.

Hoàng Anh đến trễ, đó là điều khá bất ngờ vì trong nhóm, Hoàng Anh bảo không biết có đến được không, bởi đường xá xa xôi quá, nhưng Hoàng Anh rất muốn gặp bạn bè. Theo thông tin thì sau khi ra trường, Hoàng Anh đã tình nguyện về huyện miền núi Khánh Sơn, đó là một huyện miền núi đa phần là con em dân tộc ít người, ở nơi mà gần như không ai muốn đến công tác, phần vì đường xá xa xôi, phần nữa là rất buồn và khó có thể kiếm được một tấm chồng (Ừ, con gái lớn lên đến tuổi nào đó ai cũng mong có một tấm chồng đàng hoàng).

Chiếc ô tô dừng lại trước cửa nhà hàng. Đó là nhà hàng của một khu du lịch nằm trên một cù lao nhỏ, nối liền bờ bằng một chiếc cầu. Nơi này rộng rãi, thoáng mát và có không gian đẹp để cuộc gặp mặt thành công. Hoàng Anh bước xuống xe, và lạ hơn là khi Hoàng Anh giới thiệu thì người lái xe không ai khác hơn là chồng của Hoàng Anh. Hai người đã đi ô tô riêng về đây tụ gặp với bạn học cũ. Và Thanh, chồng của Hoàng Anh là người đàn ông duy nhất được có mặt cùng nhóm bạn học cũ của chúng tôi. Đó có thể là điều vô cùng bất ngờ, bởi một cô giáo ở miền núi lại có một ông chồng rất lịch lãm và dễ thương. Hoàng Anh mặc một chiếc váy trắng, miệng cười: “Mình tới rồi nè”.

Vẫn là Khiên, cô nàng lớp trưởng ngày nào với giọng nói mà bạn bè bảo rằng không cần micro nhưng người khác vẫn nghe được. Khiên lập một group trên zalo để bạn bè kết nối với nhau, và quyết định gặp nhau cũng đúng ngày kỷ niệm chúng tôi ra trường. Khiên bây giờ đã mau chóng trở thành hiệu phó của một ngôi trường mầm non khá đẹp ở thành phố, vì thế Khiên dễ dàng liên lạc với bạn bè. Chồng Khiên hiện là giám đốc một khách sạn 4 sao, tài trợ buổi tiệc gặp mặt và cả phòng ở, tất cả chỉ tốn tiền mua vé xe hoặc bất cứ phương tiện gì đó để trở về.

Buổi gặp mặt rất vui, và có lẽ sự xuất hiện của Hoàng Anh là gây tò mò cho cả lũ bạn nhất. Bởi Hoàng Anh giống như một câu chuyện kể của những ngày đó, một câu chuyện có thể là buồn cười nhưng cũng đầy xúc cảm. Hoàng Anh bây giờ đã khác với 15 năm trước, một cô sinh viên gần như không bao giờ thổ lộ tình cảm của mình, đem lòng yêu một chàng trai đơn phương. Ngày đó, tôi ở chung phòng với Hoàng Anh.

Chúng tôi từ các tỉnh miền Trung, đến đây cùng học. Ngôi trường đào tạo những cô giáo mầm non tương lai nằm xa thành phố, ở một con lộ nhiều xe cộ đi liên tỉnh qua lại. Một ngôi trường gần như chỉ có các cô gái đang tuổi thanh xuân, lại chẳng có một môi trường khác có những chàng trai để hò hẹn hay hồi hộp đợi chờ vào những ngày nghỉ lễ hoặc thứ bảy, chủ nhật thật rất buồn. Cô hiệu trưởng rất nghiêm khắc trong quy định ở ký túc xá, đó là tuyệt đối không được tiếp thân nhân, chỉ gặp ở căn tin trường, còn hò hẹn với con trai thì tuyệt đối không. Lại càng không được đi chơi đêm, nếu về trễ sẽ bị nhốt bên ngoài và sau đó viết kiểm điểm. Vì thế, có nhiều bạn thay vì chọn ở ký túc xá lại thuê các căn phòng trọ ở bên ngoài để được tự do hơn.

Tôi có một tình yêu đẹp vào những ngày đi học đó, thời thanh xuân tình yêu giống như một giấc mơ, để lòng luôn bay bổng với những áng mây trời và không cảm thấy buồn tẻ. Tuấn, là tình cờ tôi gặp trên một chuyến xe buýt khi từ trường vào thành phố. Như duyên nợ đã định sẵn, sau khi xuống xe, tưởng sẽ không gặp nhau sau dăm ba câu nói bâng quơ giữa bao nhiêu người vẫn tình cờ gặp nhau như thế. Để rồi tôi và Tuấn lại gặp nhau khi hai đứa cùng tham gia cuộc thi giọng hát sinh viên do Nhà văn hóa tỉnh tổ chức. Và từ đó, thường xuyên gặp nhau, thỉnh thoảng Tuấn lại rủ tôi đi hát ở các tụ điểm để kiếm thêm thu nhập. Tuấn học hơn tôi hai lớp, ngành thanh nhạc bên đại học văn hóa, cho nên giọng hát của Tuấn rất trầm và hay. Còn tôi là một giọng hát bẩm sinh, để rồi cái cớ cứ chủ nhật, ngày lễ Tuấn lại phóng xe qua trường đón tôi đi tập nhạc, luyện thanh và đi hát.

Có những ngày hoa hồng gởi tặng. Tôi đem khoe với Hoàng Anh. Hoàng Anh cứ ngồi ngắm nhìn những bông hoa mà không nói gì. Tôi bảo: “Hay là tao giới thiệu cho mày bạn của anh Tuấn nhe”, Hoàng Anh lắc đầu: “Không cần đâu, tao không cần những bông hoa”. Hoàng Anh nói như vậy nên tôi không chú ý nữa. Và gần như không thấy ai tặng hoa cho Hoàng Anh.

Có một ngày, đó là ngày sinh nhật của Hoàng Anh. Thật ngạc nhiên khi bên shop hoa đem tới giao một bó hoa 100 bông hồng. Quả thật đó là một hiện tượng làm chấn động cả khu nội trú, vì ai cũng biết là Hoàng Anh không có bạn trai. Ngoài 100 bông hoa hồng, còn có một mảnh giấy ghi: “Chúc em sinh nhật vui vẻ”. Và hôm đó, Hoàng Anh mời một số bạn bè đi ăn lẩu mừng sinh nhật - ai cũng tò mò về chủ nhân của bó hoa. Hoàng Anh chỉ cười khẽ. Sau đó, có mấy ngày liên tiếp vẫn là những bó hoa hồng cho Hoàng Anh, khiến Hoàng Anh trở thành tâm điểm của sự hâm mộ. Bởi như đám sinh viên của chúng tôi được tặng hoa giống như là thành tích, còn vui hơn được tặng một thứ gì. Mà tặng tới 100 bông hồng lại là điều ít ai nghĩ tới.

Hoàng Anh bây giờ rất xinh, giới thiệu Thanh: “Đây là anh Thanh, hiện anh đang mở một Resort ở Khánh Sơn, khi nào Minh ghé bọn mình sẵn sàng đón tiếp nhé”. Đó là cái duyên, chắc chắn sau đó Hoàng Anh sẽ kể cho tôi nghe, còn tôi chắc chắn sẽ cùng chồng con đi Khánh Sơn một chuyến. Tôi kề tai Hoàng Anh nói nhỏ: “Anh ấy có tặng cho mày 100 bông hồng không?” Hoàng Anh cười: “Anh ấy trồng cho cả một vườn hồng, thật đấy”.

Có một bí mật thẳm sâu trong mỗi con người, như Hoàng Anh và tôi đã giấu kín giùm. Thật ra chẳng có ai tặng hoa cho Hoàng Anh trong thời thanh xuân của chúng tôi. 100 bông hồng và cả những đóa hồng ngày đó là Hoàng Anh đã tự đặt hoa cho mình, nhưng vô tình lại đặt đúng chỗ shop hoa bà dì của tôi. Một bí mật vô cùng dễ thương tôi biết được nhưng không hề nói với bất cứ ai. Bởi dẫu là hoa tự tặng, vẫn là những đóa hoa hồng kiêu hãnh của những ngày mơ mộng.

Cô bạn thanh xuân năm xưa của tôi - Hoàng Anh, người tự tặng cho mình những bó hồng nay đã có một nửa kia của mình và đang hạnh phúc. Buổi họp lớp ấy, hai chúng tôi đã cùng cười vui, và nhắc lại chuyện những bông hồng thanh xuân đó, như một kỷ niệm không quên một thời khờ dại.

KHUÊ VIỆT TRƯỜNG

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

“Lùi lại” để sống bên con

Mùa thi cận kề, nhưng không ít phụ huynh đã bắt đầu thay đổi quan điểm, không còn quá kỳ vọng vào thành tích của con. Điểm cao cũng tốt, không cao cũng không sao miễn con vui khỏe là được. Tôi hiểu điều này khi mình cũng đang có hai con đang ở tuổi đến trường và cũng ở chung tâm trạng lo lắng khi tình trạng học sinh trầm cảm dẫn đến tự tử như một cách để giải thoát… đang lan truyền. Câu chuyện tưởng chừng đã cũ nhưng hệ lụy để lại đầy xót xa.

“Lùi lại” để sống bên con
Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Return to top